Về với Khánh Hòa, không mấy ai không nghe tha thiết mấy câu hát dân gian:
Tôm hùm Bình Ba
Nai khô Diên Khánh
Cá tràu Võ Cạnh
Sò huyết Thủy Triều…
Những sản vật quê mùa, biển dã ấy đã níu áo tâm tình bao nhiêu mặc khách, tao nhân mỗi lần ghé tới. Có món đã thực sự đi vào quá vãng, như nai khô Diên Khánh, cá tràu Võ Cạnh. Nhưng, có nhiều món vẫn cứ tươi nguyên roi rói, như sò huyết Thủy Triều, tôm hùm Bình Ba...
Theo giới sành thưởng thức, tôm hùm ở Bình Ba không đâu ngon bằng. Ấy là tôm hùm sinh sống tự nhiên, ở những vùng nước rất sạch, có độ mặn thích hợp. Thịt tôm chắc, ngọt và thơm. Đặc biệt là tôm hùm lột, thịt mềm, ngọt vô cùng, xứng danh là tinh hoa của tinh hoa thức nhắm của Bình Ba. Ngày xưa, các cụ ta thường dùng tôm hùm theo cách hấp, nướng hoặc đem nấu cháo. Bây giờ, lại có thêm nhiều biến tấu tôm hùm. Ấy là rượu tiết tôm hùm hoặc tiết canh tôm hùm; rồi lại có tôm hùm sushi, chấm mù tạt. Đêm, ra mỏm đá ngoài Bãi Nồm ở Bình Ba ngồi nhâm nhi tôm hùm, sò huyết... với rượu gạo mà nghe thời gian đi tựa vó câu qua cửa.
Khách ghé đến Bình Ba, nhắm rượu với tôm hùm, rồi lênh đênh trên sóng biếc, mang theo chút dư vị bâng khuâng của một miền đất nơi chân sóng. Bình Ba - Đảo chắn sóng. Có ai đó đã nói như vậy, về Bình Ba. Tôi ngồi tàu lắc la lắc lư ra tận Cửa Lớn, Cửa Nhỏ để cố tìm một cảm giác bình ba, hiểu theo nghĩa là làm cho bằng, làm cho yên những con sóng dữ. Mà quả có như vậy thật. Biển cả đẩy những con sóng lớn tự khơi xa vào đến Cửa Lớn, Cửa Nhỏ rồi bỗng dưng dừng lại. Để phía bên trong, biển cứ yên, sóng cứ lặng.
Tôi cũng đã từng nghe chuyện khởi thủy Bình Ba. Câu chuyện kể rằng, có một vị vua đang rong ruổi trên dặm trường thủy hành của mình đến vùng biển này bỗng gặp gió to, sóng lớn. Trong cơn nguy cấp, ngài vội cho rẽ thuyền vào phía trong Cửa Lớn, Cửa Nhỏ. Lạ thay! Trong này chẳng hề có phong ba. Bình an vô sự. Vua bèn gọi tên đất là Bình Ba. Hiểu theo nghĩa nào, là một vùng sóng lặng hay là làm cho bằng, làm cho yên những con sóng dữ, hai tiếng Bình Ba trong tôi vẫn cứ căng đầy sức cuốn hút. Bởi, nó như một biểu tượng của những ý chí, khát vọng chinh phục, vươn lên.
Đã mười mấy năm, tôi trở lại Bình Ba.
Lần ấy, tôi nhớ rất rõ là ngày 9/1/1999. Tôi đã ở lại một đêm với thôn đảo Bình Ba, thuộc xã Cam Bình, thành phố
Cam Ranh bây giờ. Nói vậy vì hồi đó Cam Ranh mới chỉ là đơn vị hành chính cấp huyện. Sở dĩ nhớ kỹ vậy là vì đêm ấy, người dân thôn nhỏ Bình Ba mở hội mừng đón nguồn điện lưới quốc gia kéo về tới tận nhà mình. Nhiều người đã khóc. Khóc thật sự. Vì quá xúc động. Bởi, là một thôn đảo, chỉ cách đất liền, qua eo biển Cửa Nhỏ, có hơn nửa cây số, chính xác là 586 mét, mà Bình Ba bao đời nay vẫn cứ leo lét đèn dầu, tăm tối suốt canh thâu. Có lớn lắm chăng, mà cái khoảng cách ấy làm cho Bình Ba cứ mãi tù mù dầu đèn qua bao nhiêu đời người; làm cho Bình Ba cứ mãi cách biệt với thế giới xung quanh, như một ốc đảo lạnh lẽo và cô độc? Lớp này qua lớp khác. Đời này sang đời khác. Mỗi chiều, hòn Mao Dự ngạo nghễ che lấp mặt trời, rồi phủ xuống cả Bình Ba một khối đêm đen đặc quánh. Cứ vậy, đêm ở Bình Ba cứ dài ra, thăm thẳm.
Mãi cho tới một ngày, người Bình Ba mãi nhớ: 9/1/1999. Cái khoảng cách 586 mét kia đã hoàn toàn bị chinh phục. Dòng điện lưới quốc gia đã băng qua đó để đến với Bình Ba. Hôm dự khánh thành và đóng điện chính thức, dù không có dự định nhưng tôi đã ở lại với Bình Ba. Thật thiêng liêng và cảm động. Cụ già áo dài, khăn đóng lễ hội. Thiếu niên cờ trống, khăn quàng lễ hội. Đêm hội Bình Ba mừng ánh sáng. Đêm ấy, tôi đã thức trắng. Vì cả Bình Ba thức trắng. Hòn Mao Dự uy nghi cứ ngẩn ngơ nhìn Bình Ba rực sáng dưới chân mình. Từ nay, mỗi lúc chiều buông, bóng tối sẽ chẳng còn đổ nhanh xuống thôn đảo nhỏ Bình Ba nép mình dưới chân núi. Từ nay, ngày ở Bình Ba sẽ dài ra, dài thêm ra theo ánh sáng.
Tôi gọi đó là huyền thoại. Huyền thoại xưa đo hết thảy bằng tất cả chiều dài, chiều rộng của trí tưởng tượng, bay bổng đến khôn cùng. Còn huyền thoại hôm nay, đôi khi, hiện thân là những con số rất cụ thể, có định lượng rất rạch ròi. Cho nên, tôi gọi 586 là một huyền thoại hôm nay của Bình Ba.
Bởi nó mở ra cho đảo nhỏ một cánh cửa thênh thang nhìn về phía trước.
Hồi đó, sắp có điện, người nhà sắp sẵn cho cụ Nguyễn Hai một chiếc ghế dài nằm trước ti-vi.
Để khi có điện, cụ là người được xem ti-vi trước tiên!
Người nhà bảo vậy. Có khác nào ngồi trước một mâm cỗ thịnh soạn, người Việt chúng ta bao giờ cũng thành tâm kỉnh những người cả tuổi? Đã trên tám mươi, nhưng cụ Hai còn sáng suốt, minh mẫn lắm. Lại hay chuyện. Cụ bảo, từ đời các cụ tiền hiền Nguyễn Phụng, hậu hiền Phan Bạc đến đời cụ đã là năm đời. Qua bao nhiêu đời người thăng trầm, qua nhiều chế độ đổi thay mà Bình Ba vẫn cứ mãi ôm một giấc mơ ánh sáng. Nay, chỉ có cách mạng mới biến nó thành hiện thực. Cụ Hai còn phân tích rằng, kéo điện vào nhà máy thì làm ra sản phẩm ngay, thấy có lợi tức ngay, còn kéo về đây thì... Đột nhiên, cụ bỏ lửng câu nói. Chắc vì quá xúc động. Tôi hiểu. Có những giá trị không thể đong đếm được bằng tiền bạc, vật chất.
Đêm Bình Ba. Biển yên lắm. Lại là giữa đêm. Tôi nằm nghe đâu đó thoảng đưa tiếng chuông chùa man mác. Chùa Bình Tịnh mơ màng trong đêm trăng huyền diệu. Đêm nay, tôi không là một khách thuyền phiêu lãng nửa đêm nghe tiếng chuông chùa đến cùng thuyền ai trên bến vắng, nhưng, ở Bình Ba, tôi cảm được thật gần, thật rõ một vùng không gian, một nẻo thời gian như hư, như thực của một miền giang phong ngư hỏa. Chuông nhẹ như không. Sao cứ khiến hồn người thổn thức? Và, chợt thắc mắc: Sao ở đây có nhiều chữ bình làm vậy? Xã Cam Bình. Chùa Bình Tịnh. Rồi các thôn Bình Ba, Bình An, Bình Hưng... Có phải tất cả bắt đầu bằng một chữ bình trong hai chữ Bình Ba kia không; bắt đầu từ cái khát vọng làm cho bằng, làm cho yên những con sóng dữ kia không? Mà cứ mãi nấu nung ý chí ấy hằng bao đời nay? Tôi biết, người dân Bình Ba vẫn đang mải miết làm cái công cuộc bình ba đầy khó nhọc nhưng cũng đầy niềm tin ấy.
Sau đêm ở lại Bình Ba, mỗi khi đi công tác Hà Nội, cứ mỗi lần máy bay cất cánh từ sân bay Cam Ranh vòng trở ra, tôi ngắm thật kỹ một Bình Ba từ độ cao hơn sáu nghìn mét. Những ngôi nhà trên đảo nhìn cứ li ti như những đốm trắng trên lưng một chú cá voi khổng lồ đang bơi lượn giữa biển xanh ngăn ngắt. Đẹp quá!
Tôm hùm Bình Ba...
Câu ca xưa giờ vẫn hát. Như một gợi nhắc tiềm năng, thế mạnh của một vùng biển đảo.
Nhiều người kháo nhau rằng, đã về tới Bình Ba mà chưa nhắm món tôm hùm thì coi như chưa tới, coi như lãng phí cả một chuyến đi. Điều ấy, tôi không bàn lạm. Chỉ biết rằng, chính con tôm hùm đã đem lại cho Bình Ba một nguồn sức sống, một nguồn động lực vươn lên mạnh mẽ. Còn nhớ, nói chuyện con tôm hùm, hồi năm 1999, Chủ tịch Ủy ban nhân dân xã Cam Bình Nguyễn Ngọc Trí cho tôi biết: Bình Ba đang có khoảng 20 tấn tôm hùm. Theo thời giá, người dân Bình Ba có trong tay hơn bảy tỷ đồng. Còn năm 2015 này, Bí thư kiêm Chủ tịch Ủy ban nhân dân xã Cam Bình Trần Văn Hóa chia sẻ, Bình Ba có không dưới 250 tấn tôm hùm. Sản lượng tôm hùm Bình Ba tăng lên gấp hơn chục lần. Nguồn thu nhập từ tôm hùm, theo đó, cũng tăng lên tương ứng.
- Nói nghe bắt ham, toàn tiền tỷ!
Nhiều người đi trong đoàn chúng tôi bất chợt xuýt xoa.
Quả thật, khi sáng, đò chưa tới bến, từ xa nhìn về Bình Ba tôi đã rất ngỡ ngàng. Bởi, một Bình Ba đã có thật nhiều nhà cao tầng, nhìn khang trang lắm, bề thế lắm. Bởi, một Bình Ba đã thấy xe cộ rộn ràng, xe máy có, xe điện có. So sánh vậy, là vì hồi năm 1999, Bình Ba chỉ rặt có nhà cấp bốn, không hề có nhà to. Và, cũng ngày ấy, trên khắp thôn đảo Bình Ba không hề có một tiếng xe gắn máy. Đường đi trên cát. Mang dép thì lún, không nhấc bước được. Mà xách dép lên thì nóng đến rát bỏng bàn chân. Một bạn ở ủy ban xã đi cùng chúng tôi chia sẻ, hiện ở Bình Ba số hộ có thu nhập hơn 500 triệu đồng mỗi năm là rất nhiều, không thể kể hết. Còn số người có thu nhập mỗi năm một vài tỷ đồng cũng không phải hiếm. Quả thật, ở một vùng đất xa xôi, cách trở, những con số nói trên gợi lên thật nhiều cảm xúc.
Người Bình Ba làm giàu nhờ con tôm hùm. Điều ấy đã hẳn. Và phát triển nghề nuôi tôm hùm cũng đã được Bình Ba định hướng cụ thể cho tương lai, với nhiều giải pháp táo bạo và khoa học; bảo đảm vừa phát triển tốt kinh tế vừa bảo vệ được môi trường. Nhưng, xem ra cũng nhiều gian truân lắm. Còn nhớ những năm 2006-2007 đầy ác mộng. Tôm hùm bị dịch bệnh nặng, chết la liệt. Nhiều hộ nuôi tôm trắng tay, lâm cảnh nợ nần chồng chất. Đối với những người nuôi tôm hùm, bệnh tôm sữa là nỗi ám ảnh kinh hoàng. Cho tới nay, bệnh này vẫn thuộc diện nan y, chưa có thuốc đặc trị hiệu quả. Mắc bệnh, con tôm chỉ có chết và chết. Sáng ra, nhìn ô nuôi, xác tôm nổi lều bều, lòng đau như xát muối. Vớt lên một con tôm chết, đồng nghĩa cả triệu đồng đã dứt áo ra đi.
Người dân Bình Ba còn có một giấc mơ nữa, đó là xây dựng cho được thương hiệu tôm hùm Bình Ba. Câu hát tôm hùm Bình Ba giờ vẫn ngân nga đâu đó, nhưng nó không là một tấm thông hành có giá trị thực tiễn cho sản phẩm tôm hùm ở đây đi xa, theo cách chính ngạch đến những thị trường nhiều tiềm năng, như Trung Quốc chẳng hạn. Cho nên, để có thể làm giàu từ con tôm hùm, người Bình Ba còn có rất nhiều việc phải làm, như đổi mới công nghệ nuôi; xây dựng, bảo hộ thương hiệu; phát triển thị trường chính ngạch…
Ở Bình Ba, nghe chuyện của em Nguyễn Ngọc Huy, sinh năm 1972, mới phần nào thấy được bản lĩnh của những người nuôi tôm hùm. Năm 2006-2007 tôm chết sạch, Huy trắng tay. Có ai đó nói, thua tôm hùm thì chỉ có nước lấy tôm hùm mà gỡ, không gì gỡ cho nổi. Quả không sai. Bởi, ngoài tôm hùm, nuôi con gì để có thể thu lại được bạc tỷ, bù cho được vào số đã mất? Chạy vạy, vay mượn từ nhiều nguồn, Huy lần hồi làm lại từ đầu. Trường hợp như Huy tôi đã từng gặp. Đó là Nguyễn Ngọc Trường Hận ở huyện Vạn Ninh. Gặp tôi, Hận buồn buồn bảo:
Đang đánh bạc!
Ơ hay, làm sao mà đổ đốn ra như vậy? Tôi chột dạ.
Em giải thích:
Không, anh ạ. Em vừa cho sổ đỏ nhà đi ở đợ ngân hàng. Mùa này mà không được nữa chắc em lên Hòn Lớn phát rẫy làm chòi ở luôn trên đó quá!
Ôi! Sao lại cứ cái điệp khúc đi ở đợ hoài như vậy, những cuốn sổ đỏ nhà đất thiêng liêng? Ơn Trời! Cả hai em Hận và Huy đều vượt qua được hố thẳm chết người. Hận ở Vạn Ninh không bị mất nhà; lần lữa khôi phục được bè nuôi tôm. Còn Huy ở Bình Ba hiện có tới 100 ô nuôi, với khoảng 6.000 con tôm hùm, ước tính sản lượng chừng năm tấn. Lấy giá thấp, mỗi ký tôm khoảng một triệu đồng, ta cứ thử tính xem Huy thu được bao nhiêu.
Huy lấy ca-nô đưa tôi ra thăm bè nuôi tôm. Tôm chuẩn bị xuất bán nên được chăm chút kỹ càng. Em bảo:
- Em không mở rộng nuôi tôm nữa mà đầu tư làm khách sạn anh ạ. Anh coi, khách sạn Phát Đạt cao cao kia là của em đó, có đẹp không?
Theo hướng tay Huy chỉ, tôi chợt nhận ra Bình Ba đã có rất nhiều khách sạn đẹp, bề thế, tọa lạc dọc theo con đường cong cong ven biển. Còn nhớ, thời điểm ấy còn cách ngày lễ 30/4 và 1/5 tới gần cả tháng mà khách sạn Phát Đạt của Huy đã cháy phòng. Ai đó bảo Huy đang đi rất đều, bằng hai chân, chân tôm hùm và chân du lịch. Mà chân nào cũng khỏe, cũng chắc.
Ngày trước, dạo quanh Bình Ba chỉ toàn đi bộ. Nay, đã có ô-tô điện, chạy không có khói, lại êm như ru. Chủ tịch Trần Văn Hóa bảo, xã đảo Cam Bình đã được công nhận hoàn thành các tiêu chí nông thôn mới. Để đạt được tất cả các tiêu chí nông thôn mới, những xã ở đồng bằng, thành phố còn gian nan, trầy trật, huống hồ ở đây là miền biển đảo, cách trở, khó khăn. Thôn đảo Bình Ba làm được cầu cảng kiên cố; làm được đường đi cơ động trong thôn. Bình Ba đã rộn ràng xe gắn máy. Đời sống vật chất và tinh thần người dân nơi đây được nâng cao hơn trước nhiều lắm. Nghe anh Hóa nói, tôi chợt nhớ khi Bình Ba chưa có điện lưới quốc gia, cả làng chỉ có một vài cái ti-vi đen trắng, chạy bằng ắc-quy. Chạy lăng xăng đi làm phóng sự ảnh, tôi bắt gặp hình ảnh một cô bé vai quảy đôi thùng đi gánh nước mà cứ đứng say sưa nhìn qua cửa sổ nhà hàng xóm coi ti-vi hát cải lương. Nay khác rồi. Cô bé không phải đi gánh nước nữa, vì đã có nước máy. Và nhà em cũng đã có ti-vi, mà là ti-vi màu, màn hình phẳng hẳn hoi.
Chủ tịch Trần Văn Hóa đưa chúng tôi đi thăm cảnh đẹp Bình Ba. Bãi Nồm, bãi Chướng, bãi Bồ Đề... cùng hàng loạt những mỏm đá đẹp tựa trong tranh và rất nguyên sơ. Nói theo cách người làm kinh tế, Bình Ba có nhiều tiềm năng phát triển du lịch, đặc biệt là du lịch sinh thái biển. Còn nói theo cách người chăm chú du lịch, Bình Ba là chốn bồng lai, tiên cảnh, nhất là về đêm. Khách đến có thể vẫy vùng trên mặt biển, có thể lặn sâu ngắm đáy đại dương; hoặc có thể lên núi ngồi yên bên cội cây già, nghe vượn kêu, chim hót mà thả hồn lênh đênh ra biển cả. Ấy cũng là một nét độc đáo của Bình Ba mà không có mấy nơi có được.
Ngày trước, hễ có người lạ mặt đặt chân lên đảo là người Bình Ba biết ngay. Bây giờ vẫn vậy, mặc dù lượng khách đến với Bình Ba ngày mỗi nhiều thêm. Những ngày cuối tuần, thôn nhỏ Bình Ba mỗi ngày đón tới hơn 300 lượt khách. Chưa có nhiều khách sạn, khách lưu trú ở đâu? Ở nhà dân. Ấy là loại hình du lịch mà người ta vẫn quen gọi là homestay. Anh Nguyễn Hữu Trung được coi là một trong những người đầu tiên ở Bình Ba làm du lịch. Anh bảo cũng rất tình cờ. Năm 2010, có một nhóm bạn đến chơi, anh đưa khách ra Bãi Chướng rồi chạy mua hải sản về nấu nướng, bày biện. Vui khôn tả. Vài hôm sau, anh nhận được điện thoại, bảo có một số bạn muốn ra Bình Ba, nhờ anh Trung chuẩn bị tiếp đón, rồi thanh toán lại các khoản đã chi cũng như công phục vụ. Vậy là anh Trung bắt tay làm du lịch, một cách bất đắc dĩ, không trường lớp, bài bản gì. Chỉ được cái mến khách, chu đáo và trách nhiệm. Và thức nhắm của anh dành cho khách luôn thuộc loại siêu hạng, tươi ngon khỏi phải nói, bởi được lựa chọn từ tay một người từng trải biển cả. Từ đó, anh Trung nhận điện thoại mỗi lúc một nhiều hơn. Mừng lắm!
Có thể tính mốc người dân Bình Ba bắt đầu làm du lịch từ năm 2011. Thời ấy, nhà nhà ở Bình Ba kéo nhau đi mua... máy lạnh. Rồi chọn một hai phòng đẹp nhất trong nhà mình dành ra đón khách du lịch. Những hôm nào không có khách thì vợ chồng, con cái vào đó mở máy lạnh ngủ cho mát. Xưa giờ có được ngủ máy lạnh bao giờ đâu. Bình Ba chưa có ai từng học nghề du lịch. Vậy mà chủ nhà vui, khách cũng rất vui. Chia tay mà cứ bịn rịn, mong sớm được trở lại với Bình Ba.
Nhưng, Bình Ba còn có quá nhiều trăn trở trên bước đường làm du lịch. Bởi Bình Ba là một trong những vị trí đặc biệt hiểm yếu trong chiến lược bảo vệ biển, đảo quốc gia. Làm thế nào để bảo đảm hài hòa giữa phát triển du lịch với giữ vững quốc phòng, an ninh vẫn luôn là bài toán khó không chỉ đối với Bình Ba mà với cả thành phố Cam Ranh, cả tỉnh Khánh Hòa. Quả thật, Bình Ba đang cần một định hướng thật cụ thể, thật bài bản để có định hướng đầu tư căn cơ, dài hơi cho phát triển du lịch.
Anh Trung mời chúng tôi ra thăm quán cà-phê của anh bên bờ biển, phía Bãi Nồm. Sóng biển dội vào vách núi, cuộn theo cả tiếng guitar trầm ấm. Chiều muộn, tôi ngồi trên biển Bình Ba nghe giai điệu Serenade đầy nỗi niềm thầm yêu trộm nhớ của Franz Schubert xao xuyến cả bóng hoàng hôn. Rồi đêm về, tôi lại nghe ở Bình Ba có những cung bậc thăng trầm dâu bể phận người trong những tình khúc Trịnh Công Sơn. Buổi tối, Bãi Nồm giờ đã đông vui lắm. Hải sản còn sống bơi bơi trong hồ. Khách cứ chọn và nhà hàng mang ra phục vụ tận sát mép nước biển. Đông vui vậy, nhưng tôi cảm nhận ở đây có nhiều điểm không giống phố phường Nha Trang. Hàng quán, người phục vụ vẫn đậm chất dân dã, làng quê miệt biển, từ cách cách gia vị, nấu nướng cho tới phong thái đi đứng, nói năng. Có lẽ, nhiều khách du lịch yêu thích đặc điểm này. Họ được sống ở một miền quê thực sự, với những con người miền quê thật thà, chất phác đậm đà phong vị hương đồng gió nội.
Hừng đông ở Bình Ba là một hình ảnh khó quên. Đảo nhỏ cứ sáng dần, sáng dần theo sắc mặt trời hồng lên, lao xao trên sóng nước. Sáng sớm, một người bạn gái trong đoàn phát hiện và mời cả đoàn ra điểm tâm với món bánh căn mực trước bến tàu. Đó là những chiếc bánh căn nhỏ xíu, trong có vài con mực cơm, có con hãy còn sống, những đốm sáng trên da mực cứ nhấp nháy, lóng la lóng lánh. Tôi chạy về khách sạn, cầm ra vũ khí, đó là mấy chai rượu Vodka Men. Chưa bao giờ tôi có được một bữa sáng ngon lành đến vậy. Mà không chỉ có tôi. Nhiều người dân địa phương cũng đến đây dùng bữa điểm tâm, nhưng thấy cả đoàn chúng tôi đang khí thế quá, bèn nói với nhau:
Thôi nhường cho khách, mình chờ chút xíu nữa cũng được!
Còn chị đổ bánh căn cứ tủm tỉm cười, không hiểu sao.
Từ tinh mơ, ghe tàu về bến nhiều. Có tàu đi đánh cá về. Có tàu từ đất liền ra. Tàu nào cũng nặng. Tàu nặng cá tôm. Tàu nặng gạch, ngói, xi-măng. Tôi gọi tất thảy những con tàu ấy là tàu Bình Ba. Con tàu Bình Ba đang tự tin băng qua những con sóng dữ mà vươn tới bến bờ bình an, hạnh phúc. Đã đến giờ, chúng tôi ra ghe. Ngoài kia, biển còn tối mịt. Nhưng Bình Ba đã thức giấc. Đèn điện sáng trưng. Đẹp quá! Có lẽ, dòng điện đã thắp lên một nguồn ánh sáng diệu kỳ trên khắp thôn đảo nhỏ này và cũng thắp luôn lên ở đó một niềm tin - niềm tin đến tương lai.
Ghe chúng tôi ra Cửa Nhỏ, để về Bãi Dài. Chào Cửa Nhỏ. Chào 586, huyền thoại hôm nay của Bình Ba. Trong làn khói nước mênh mang buổi bình minh, Bình Ba ở phía xa cứ lấp lánh sáng.
Bình Ba - Nha Trang, tháng 3 năm 2015